Kỳ quặc thu sang
- Published on
Nếu biết hút thuốc lào, đã bắn một bi cho đã đời thu Hà Nội.
Sớm tinh mơ, trần đời chả mấy khi dậy sớm mà không vội vã, tự dưng được dịp dậy sớm thư thả ngồi nhìn đất trời mà phồng cái mũi trâu hít cho bằng cạn khí trời Hà Nội.
Nói là dậy sớm, kỳ thực là đã ngủ quái đâu. Dạo này bận bịu ngược xuôi, học thêm học nếm lại lăn lộn công việc, tiền bạc, thế ra bỏ bê cái tâm hồn để nó mém chết khô ngay thềm thu đến. Thật là ác liệt. Hít hà, hít hà...
Cái trời thu nó có một cái mùi dễ chịu, suốt nhiều năm đứng ở cùng một trục đường, cũng một cái mũi trâu với chừng ấy khói bụi, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự cắt nghĩa được tại sao mùi của mùa thu đặc biệt đến thế...
Không phải một mùi hương dễ chịu của những chiếc lá khô, cũng không phải mùi của làn sương sớm, chẳng phải mùi tươi mới của những đám cỏ mọc lả lướt bên đường rung rinh những sớm mai đến lớp... Đếch có cái nào phải cả. Hà Nội chật ních là người đủ thứ mùi nước hoa đến phấn rôm, cả mùi mồ hôi và mùi hàng ăn trộn lẫn rác thải. Chẳng còn mùi lá, chỉ một mùi hoa sữa nồng nặc mà chị đồng nghiệp cũ bảo "thà chết còn hơn", hồi đó tôi cũng gật gù, được chết giữa trời thu Hà Nội quả xứng đáng...
Sở dĩ, chả thể cắt nghĩa được cái đặc biệt ấy cũng từ nhiều nguyên do, như nói ở trên, cái chốn này thượng vàng hạ cám trộn lẫn, sang hèn hoà quyện, thong thả lẫn vội vã cùng song hành, thế nên chẳng thể nào lấy cái ngoại cảnh để mà làm cái thước cho cảm xúc được. Ừ thì thu sang có cái tiết trời mát mẻ mà mấy ngày hè lạc quẻ ta hay bảo là giống mùa thu, thu cũng có mấy hôm tờ mờ sương sớm, thu nhiều những con đường đẹp, lá bay và gió thoảng... Nhưng tất thảy, chỉ làm nền cho một cái thứ cảm xúc quen thuộc mỗi độ thu về, một cảm giác mới mẻ của sự bắt đầu và bước tiến mới của những ngày thơ bé.
Năm mới đến với mỗi người như một lần được chơi lại một màn chơi nhiều rắc rối, nó đến khiến người ta vừa hân hoan lại vừa lo lắng, cái cảm giác giống như thể vừa được tắm gội thật sạch sẽ, thoải mái và thơm tho... Để mấy ngày sau lại hôi hoắc như cũ.
Cảm giác mùa thu là một cảm giác khác biệt. Nếu tôi nhớ không lầm, khoảng chục năm trước, cái cảm giác mùa thu đến nó khiến tôi cảm nhận được rằng mình đã lớn hơn một chút, chắc chắn! Vì rõ là không lớn hơn thế quái nào lại lên lớp trên học được, đúng không nào? Thu sang mang một chút bồi hồi kỷ niệm cũ, một chút vui vẻ cùng bạn bè, và thật nhiều điều mới khiến bản thân hứng khởi.
Mùi mùa thu, chính xác hơn là mùi mùa thu tuổi thơ, nó đến từ những trong lành dịu mát một buổi sớm sương phủ quanh nhà, vắt ngang những tán lá và đọng lại trong lành trên những bông hoa trước cửa. Là cái mùi lúa vụ ngập tràn trong làn gió nhẹ, là cái nắng rộn ràng sân trường những buổi sớm... Là tất thảy những gì đẹp đẽ mà người ta hay gắn cùng chữ "quá khứ", "dĩ vãng" hay "dã từng"... Tôi chỉ cho nó là "ký ức", cùng ngữ nghĩa, nhưng đầy sự trân trọng.
Lớn dần, thu ngày càng mang ít quá khứ về lại, quá khứ về một thời đã ít, quá khứ về con người càng ít hơn. Tôi chỉ nhớ rõ mình đã từng như thế nào, đã từng ra sao, chẳng còn mấy những mơ hồ về những con người từng vô tình xuất hiện dù có bước qua rất vội hay ở lại thật lâu. Chẳng còn gì, cũng chẳng còn quan trọng, tôi dần thấy thu về dịu dàng hơn, chậm rãi hơn, bình lặng hơn để ôm lấy một con người đang mỗi ngày còng lưng vì nhân tình thế thái.
Thu về, chẳng kỳ quặc, chẳng ai về, thật kỳ quặc. Chẳng mơ hồ.